Tại sao những điều này lại quan trọng? Tôi đã trình bày những nội dung đó cho NED. Tôi yêu cầu nếu những thông tin trên đúng sự thật thì họ phải chuyển nội dung đó cho Văn phòng Tổng Thanh tra và Bộ Ngoại giao. Sau khi thẩm định, NED hồi âm rằng họ đã gửi thông tin cho Văn phòng Tổng Thanh tra và Bộ Ngoại giao. Mục tiêu của tôi là chặt những bàn tay gây quỹ của Việt tân để họ không thể lợi dụng cộng đồng Việt Nam được nữa. VOISE cũng tổ chức một chương trình khác mang tên “Quỹ sen hoa” ở Ca-na-đa. Quỹ này cũng thuộc về Việt tân.
Tôi muốn nói về ông Đỗ Thông Minh (một trong những kẻ lập cái gọi là tổ chức “Người Việt tự do” ở Nhật Bản, cũng là một trong mấy kẻ cùng Hoàng Cơ Minh lập ra “Mặt trận” - chú thích của người viết). Và đây là đoạn hội thoại giữa tôi với ông Đỗ Thông Minh: “Nguyễn Thanh Tú: Xin vui lòng cho tôi hỏi về lời tuyên bố của ông Hoàng Cơ Minh, “mặt trận” đã vào được đất mẹ và bắt tay vào thống hợp 36 tổ chức với 10.000 tay súng. Chuyện đó có thật không anh? - Đỗ Thông Minh: Chuyện đó không có thật. Con số 10.000 là giả; Nguyễn Thanh Tú: Nếu chuyện đó không có thật thì có phải là lừa gạt cộng đồng hải ngoại không? - Đỗ Thông Minh: Đồng ý, nhưng đó là sự lừa gạt theo công lý!; Nguyễn Thanh Tú: Sự lừa gạt ấy là ý kiến của ai? - Đỗ Thông Minh: Tôi phản đối ông Hoàng Cơ Minh chuyện đó. Nhưng ông Minh nhất định làm. Trong năm người chết có hai người đáng coi là nạn nhân trực tiếp vì những bài báo họ viết đã xúc phạm “Mặt trận” nặng nề. Đó là nhà báo Đạm Phong của tờ Tự do năm 1982 và ký giả Lê Triết của tờ Văn nghệ tiền phong năm 1990”. Điều này cho tôi thấy “mặt trận Hoàng Cơ Minh” ra đời từ động cơ dối trá. Lời của Đỗ Thông Minh cho thấy ông biết sự thật nhưng im lặng. Thậm chí ông còn đưa lên báo Kháng chiến về thông tin 10.000 quân. Đó là hành động âm mưu, đồng lõa dù ông không còn địa vị trong Việt tân.
Tôi xin nói tiếp về RFA. Năm 2011, trong chương trình “Đại hội thanh niên sinh viên Việt Nam - thế giới” (một hoạt động do Việt tân tổ chức - chú thích của người viết), có một người là Thái Văn Dung nêu vài câu hỏi thắc mắc về Việt tân với Lilly Nguyễn. Chỉ vì anh ta đặt ra các câu hỏi về Việt tân mà Lilly Nguyễn đã đưa ngày sinh tháng đẻ, chỗ ở hiện tại của Thái Văn Dung tại Việt Nam lên trang tin của RFA. Chẳng những vậy, cô ta còn công khai cả hộ chiếu, mọi thông tin hoạt động của Thái Văn Dung. Thời điểm đó, RFA nằm dưới quyền của Nguyễn Văn Khanh (trưởng ban tiếng Việt của RFA - chú thích của người viết). Sau chuyện này, Thái Văn Dung đã trở về Việt Nam. Anh ta bị bắt cùng 13 người khác và đã bị tuyên án. Tôi nói chuyện với Mẹ Nấm để phục vụ công tác điều tra, cô ta xác nhận điều này là có thật (Mẹ Nấm: tên thật là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người gần đây bị cơ quan công an Việt Nam khởi tố, bắt tạm giam vì có hành vi “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam”). Trước việc này, RFA đã làm gì? Họ tổ chức một chương trình lấy tên gọi là “Phải lên tiếng” (Speak up). Trịnh Hội, Nam Lộc, Nguyễn Văn Khanh còn lên SBTN trong chương trình “Ủy ban vận động nhân quyền” do SBTN dựng lên để gây quỹ cho 14 người ấy. Nhưng họ gây quỹ cho ai khi những người ấy vào tù vì họ? Họ đổ thừa cho Chính phủ Việt Nam, nhưng Chính phủ Việt Nam không làm gì cả, mà chính họ đã giao những người ấy cho chính quyền Việt Nam.
Cộng đồng đã biết chiến dịch “Triệu con tim” của phong trào “Dân chủ cho Việt Nam” (Democracy for Vietnam). Những người đã dựng lên phong trào này là Trần Trung Dũng, Đông Xuyến, Bình Nguyễn. Họ cũng là thành viên của Việt tân. Thế “Ủy ban nhân quyền cho Việt Nam” (Humanrights for Vietnam) do ai dựng ra? Đây cũng do băng đảng “Việt tân ma”, hai sáng lập viên phong trào này là Nguyễn Anh Tuấn và Đỗ Phủ của SBTN. Việt tân cũng gửi tiền cho Đào Bá Kế (tức Trần Quang Độ, chỉ huy cái gọi là “Đông tiến 3” do Việt tân tổ chức xâm nhập vào Việt Nam, bị bắt năm 1989 và bị tuyên án chung thân - chú thích của người viết). Đào Bá Kế là “kháng chiến quân của Việt tân”. Điều này làm sáng rõ ở bên Mỹ muốn làm triệu phú dễ dàng thì chỉ có hai công việc: kinh doanh chống cộng và kinh doanh thiện nguyện.
Điều tiếp theo mà tôi muốn nói là chương trình “Hát cho nhân quyền Việt Nam” là chương trình gây quỹ của “Nhân quyền cho Việt Nam” phối hợp cùng SBTN. Họ dùng chữ phối hợp với SBTN, nhưng Nguyễn Anh Tuấn và Đỗ Phủ lại cùng là thành viên hai tổ chức này. Họ dùng chính sách không khác gì Việt tân và “Mặt trận”. Trên Việt báo Online, họ thông báo đã gây quỹ được 51.000 USD và nói tiền còn đang tăng. Nhưng khi khai báo với Ủy ban thương mại liên bang, họ nói rằng chỉ thu được 2.200 USD vì 96% cộng đồng Việt Nam “hứa cuội”. Đây là chuyện mà tôi kiện SBTN, “Nhân quyền cho Việt Nam” và Việt tân, vì tôi đã có PAC receipt (biên lai thống kê) số tiền quyên góp thật sự. Tôi xin nói tiếp về “Quỹ bên em đang có ta” của Diệu Quyên, vợ nhạc sĩ Trúc Hồ. SBTN quảng cáo họ sẽ phối hợp với “Quỹ bên em đang có ta”, nhưng quên nói chi tiết Nguyễn Anh Tuấn, Đỗ Phủ và nhạc sĩ Trúc Hồ có quan hệ mật thiết với nhau. Không ai khác, thủ quỹ của chương trình chính là Diệu Quyên. Vậy hành động này khác gì “tay trái đưa tay phải”. Đây là một điều nguy hiểm, vì hoàn toàn dính líu đến Việt tân. Thông báo của Sở Thuế cho thấy Trương Anh Hùng (Trúc Hồ), Diệu Quyên, Đỗ Phủ, Nguyễn Anh Tuấn, Hoàng Tứ Duy đều biết điều đó.
Ba mươi năm nay, cộng đồng Việt Nam hải ngoại đã bị lừa gạt dưới âm mưu của dòng chính truyền thông của mình. Truyền thông đã bán đứt cộng đồng Việt Nam vì đồng tiền. Tôi gọi là truyền thông, nhưng nó không xứng đáng với cụm từ này. Họ đã làm việc một cách vô lương tâm, vô đạo đức, không có tình đồng nghiệp. Trịnh Hội và VOISE không hoạt động như ngày xưa nữa. Việt tân đã rất khổ với tôi vì NED ngừng tài trợ cho VOISE. Đây là chiến thắng lớn lao mà tôi đạt được mà nhiều người không thấy”.
Tiếp theo là lược ghi một số nội dung trao đổi tại cuộc họp báo:
Hỏi: Có phải vì anh không đủ chứng cứ về vụ ám sát cho nên anh chuyển sang điều tra thuế vụ?
- Nguyễn Thanh Tú: Khám phá ra tội ác của mafia không phải từ FBI, cảnh sát mà chính là thuế. Xác chết giấu được nhưng tiền, gia tài, nhà cửa, vàng thì không thể. Mọi việc tôi bắt đầu từ thuế mà ra. Bố tôi bị giết. Tôi biết hung thủ là ai. Tôi tha cho họ vì những người này đã gần đất xa trời. Tôi không muốn gia đình họ phải trải qua những gì mà gia đình tôi đã phải chịu đựng. Nhưng Việt tân là cái trường kỳ cần phải kết thúc. Đó là chính sách cần phải kết thúc.
Hỏi: Chúng ta thấy chuyện khủng khiếp là những người tự xưng viết văn, làm báo ở Nam Cali không ai ủng hộ Nguyễn Thanh Tú?
- Nguyễn Thanh Tú: 30 năm nay, cháu không tham gia vào cộng đồng Việt Nam. Cái cháu thấy nhục nhã nhất là chưa cộng đồng nào thấy năm người Việt nằm xuống chết như vậy mà không hề lên tiếng. Cả trăm hội đoàn, hội đồng liên tôn, tổ chức chính trị mà không một người lên tiếng. Cả một cộng đồng như vậy mà cuối cùng phải để một người Mỹ trẻ phải lên tiếng cho một đồng nghiệp. Cháu thấy hổ thẹn và đã muốn từ bỏ nhưng sau khi mẹ cháu khuyên con phải quay lại. Nhưng cháu hy vọng và kêu gọi những người cầm bút, vì tinh thần đồng nghiệp, vì sự thật. Vì sự thật sẽ giải phóng cộng đồng hải ngoại để chúng ta có một tiếng nói mạnh.
Hỏi: Tôi muốn hỏi anh Tú là anh muốn dẹp Việt tân. Nhưng anh phải nhớ một điều rằng rất nhiều hội đoàn kể cả hội đoàn tù nhân chính trị và cộng đồng ở khắp mọi nơi đều có người của Việt tân cài cắm trong đó. Vậy bây giờ anh dẹp Việt tân nhưng các thành viên Việt tân vào các hội đoàn, các cộng đồng thì anh giải quyết chuyện này thế nào?
- Nguyễn Thanh Tú: Khi cá mẹ chết, cá con sẽ chết hết. Nhiều người mời tôi qua Australia (Ô-xtrây-li-a), châu Âu, Canada, nhưng tôi từ chối. Cái đầu bạch tuộc là ở đây, khi tôi mổ phơi khô thành khô bạch tuộc thì các vòi chết hết. Tôi không sợ về chuyện đó. Khi băng đảng mafia chết, các thành viên mafia cũng chết. Tôi hiểu anh nói điều đó nhưng trước phải làm từ Sở Thuế. Kỳ này tôi làm được nhiều điều hơn với Sở Thuế là đã gửi thông tin đến Tổng Thanh tra Chính phủ. Vì Việt tân đã động đến Chính phủ Hoa Kỳ. Việt tân lừa gạt 204.000 USD của chính phủ chứ không phải cộng đồng Việt Nam. Những email tôi đưa ra đây là bằng chứng. Cộng đồng Việt Nam hãy tin cậy việc làm của tôi. Tôi làm việc rất khoa học. Chỉ có điều này, Việt tân mới sợ.
Hỏi: Trong đơn kiện, Việt tân gửi cho anh, ngoài tên anh còn có tên một người khác là Michael Dương. Cho tôi biết bà ấy là ai? Quan hệ giữa bà ấy và anh là như thế nào?
- Nguyễn Thanh Tú: Bà ấy chỉ là một người quen thôi. Có nhiều người đã giúp tôi về mặt tài chính. Có người giúp đỡ tôi đến mức sẵn sàng gửi thẻ ngân hàng cho tôi, nhưng tôi đã từ chối vì lý do riêng. Vì họ biết, con đường tôi đi rất minh bạch về tài chính. Sẽ đến lúc, tôi kêu gọi cộng đồng giúp tôi. Vì nó là đại cục, là chính nghĩa cho cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại và cho các nạn nhân vì tình nguyện đi theo ông Hoàng Cơ Minh mà bị tử hình tại Thái-lan. Trong số nạn nhân mà tôi và Thompson biết được, có người bị tử hình bằng 18 viên đạn chỉ vì ăn cắp một muỗng đường của ông Hoàng Cơ Minh. Có những người biết sự thật, trốn đi nhưng bị cảnh sát Thái-lan bắt về, cũng bị Hoàng Cơ Minh tử hình. Tại sao họ muốn rời đi vì họ muốn cộng đồng biết sự thật.
(*) Xem Báo Nhân Dân từ số ra ngày 9-6-2017.