Tạm gác lại công việc và những lo toan trong cuộc sống, tôi trở về quê
nhà và tận hưởng những phút giây quây quần bên gia đình, bạn bè vào dịp cuối
tuần. Đang nhâm nhi tách cà phê, “Trần Thị Tuyết Diệu lại đăng bài nè”, “Dạo
này Tuyết Diệu, An Đôn “hot” ghê” – lời trò chuyện của hai người bạn làm tôi
phải chú ý. Tôi bắt đầu tò mò tìm hiểu liệu Tuyết Diệu, An Đôn đã viết gì, nói
gì mà “hot” đến như vậy?
Chỉ với vài thao tác trên chiếc điện thoại, tôi đã có thể tìm đọc các
bài viết của Tuyết Diệu, An Đôn trên trang facebook cá nhân và cả những bài
viết, bài báo, trang thông tin đăng bài “chống” lại họ. Mặc dù chỉ là một công
dân với công việc, mức lương trung bình; trình độ, học vấn bình thường, nhưng
tôi cũng có thể “phản bác” lại các bài viết của “hai vị nhà báo, luật sư” này:


Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa
kiệt xuất của Việt Nam” là danh hiệu được UNESCO công nhận cách đây 32 năm. Tư
tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh được cả thế giới công nhận và học tập,
noi theo. Đất nước đang ngày càng hội nhập phát triển, “tốc độ tăng trưởng kinh
tế GDP ước đạt 6,8%, vượt toàn bộ 12/12 chỉ tiêu đề ra, năng lực cạnh tranh
tăng 10 bậc…” là minh chứng rõ nét cho sự đúng đắn của Chủ trương, đường lối mà
Đảng Cộng sản Việt Nam đề ra; chính sách, pháp luật của Nhà nước CHXHCN Việt
Nam ban hành. Những phần từ kích động nhỏ lẻ như Trần Thị Tuyết Diệu, Võ An Đôn
với vốn kiến thức hạn hẹp và một tư tưởng chính trị tư bản chủ nghĩa vốn dĩ
không nhận thức được sự đúng đắn của chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí
Minh nên những bài viết, bài đăng mang chủ nghĩa cá nhân của họ chẳng “hot” như
lời người bạn tôi nói. Thật đáng mừng khi đại đa số người Việt dùng mạng xã hội
đều lên tiếng phản bác lại các luận điệu xuyên tạc, vu khống không có căn cứ,
họ đã và đang góp tiếng nói của mình tạo thành tiếng nói của dân tộc. Và khi cả
một dân tộc đồng lòng lên tiếng bảo vệ Việt Nam xã hội chủ nghĩa thì những
người như Tuyết Diệu, An Đôn chắc chắn sẽ trở thành “những con rối chính trị
hết thời”.
Bỗng lời bài hát “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” của cố nhạc sỹ Trịnh
Công Sơn vang lên trong đầu tôi: “Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi. Đường đến
anh em đường đến bạn bè…”. Tôi hi vọng tiếng nói của bản thân sẽ phần nào đó
góp sức vào tiếng nói chung của dân tộc Việt: Chọn những niềm vui bằng những
bông hoa, bằng những nụ cười thay vì theo dõi “những con rối chính trị hết
thời”; cùng với anh em, cùng với bạn bè đi trên con đường xã hội chủ nghĩa
- “Là con đường chung của thời đại, của
lịch sử, không ai ngăn cản nổi” (Hồ Chí Minh).