Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018

NGẪM

Chúng ta được sinh ra đã qua thời loạn lạc
Thời máu trộn bùn, nước mắt chan cơm
Để hôm nay đôi chân ta đứng vững
Mắt nhìn xa, tim hừng hực yêu đời
Hãy dừng lại những ngày tháng rong chơi
Những khoảnh khắc "chơi vơi" giữa hư và thực
Những phút sai lầm đi tìm lẽ sống
Để niềm tin...trao nhầm chỗ mất rồi
"Núi cao nhờ bởi đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu
Muôn dòng sông đổ biển sâu
Biển chê sông cạn, biển đâu nước còn"
Chọn con đường theo "trái tim mách bảo"
Nhưng nếu nhầm đường thì lẽ sống ra sao
Sống hư ảo giữa cuộc đời hiện thực
Chết hoang mang không biết được bến bờ
Nếu biết sai, quay đầu vẫn là bờ
Trở về với tuổi thơ, về một thời bình dị
Về lại với con người từng tỉnh trí
Trở về với bản chất thiện lương
Chẳng ai ngăn cấm quyền yêu thương
Quyền hiến dâng và cho đi tình cảm
Quyền được sống, được yêu không oán thán
Nhưng trả giá đến mức này liệu có đáng để yêu?
Mẹ già cả liêu xiêu trước gió
Con ngẩn ngơ bơi lội lấm bùn
Dù rằng con muốn vẫy vùng
Nhưng sao mẹ thấy uổng công sinh thành
MỘT NGƯỜI BẠN CŨ CỦA TUYẾT DIỆU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét