Ngày thương binh, liệt sỹ sắp đến.
Ngày
ấy là sự linh thiêng, là sự tri ân, là cầu nối tâm hồn giữa quá khứ và hiện tại.
Những
bà mẹ Việt Nam anh hùng lặng lẽ nhớ đến những người con của mình đã hi sinh.
Các cô, chú thương binh sẽ nhìn vào vết thương trên cơ thể để bồi hồi nhớ lại những năm tháng gian khổ, mất mát,
Chiến
tranh đã lùi xa, tiếng súng đã ngưng từ rất lâu nhưng ở đâu đó trên đất nước Việt
Nam này vẫn còn hiện lên những nỗi đau, những vết thương chưa lành. Chiến tranh
đã đi qua nhưng những vết thương mà chiến tranh để lại cho mỗi người, mỗi gia
đình, bạn bè và người thân các thương binh, liệt sỹ vẫn còn đây. Những hy sinh
mất mát của các anh hùng liệt sỹ đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường; những
thương tật hành hạ người thương binh vì một phần cơ thể đã để lại ngoài trận địa;
những nỗi đau về thể xác mỗi khi trái gió trở trời; và nỗi đau mất mát tột cùng
cũng như sự cô đơn vò võ, cần nơi nương tựa của các bà mẹ Việt Nam anh hùng.
Để
có được nền hòa bình hôm nay, có được cuộc sống ấm no, hạnh phúc, có cơm ăn, áo
mặc, có được những nụ cười, ..... Tất cả những điều có được ấy là phải đánh đổi
bằng mồ hôi nước mắt, bằng xương bằng máu của các thế hệ cha ông đi trước.
Trong đó có những người tuổi đời còn rất trẻ đã gạt lại phía sau những hạnh
phúc riêng tư, nguyện đem thân mình dâng hiến cho Tổ quốc.
Nên,
mỗi người Việt Nam hãy biết tri ân đối với các anh hùng liệt sỹ, các bà mẹ Việt
Nam anh hùng, các cựu chiến binh đã hy sinh, cống hiến tuổi thanh xuân cho dân
tộc, Tổ quốc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét